Vụ sát hại Lena Zhang Harrap năm 2021 đã chấn động cả đất nước New Zealand– nạn nhân là một người yếu đuối, cô đã bị lạm dụng và giết chết vào một ngày mùa xuân chỉ cách nhà 20 phút. Một ngày trước đó, một phụ nữ trẻ khác ở Auckland đã thoát khỏi người đàn ông đó trong gang tấc khi đang tập thể dục một mình. Phóng viên Conor Whitten của tờ SUNDAY đã tường thuật về cuộc đời của Lena, cái chết của cô và mối quan hệ đã hình thành giữa mẹ của Lena và người phụ nữ đã trốn thoát khỏi kẻ giết cô.
Trên đường lên đỉnh núi Albert của Auckland có một con đường đi bộ ngắn xuyên qua một bụi cây rậm rạp. Nhìn nơi đây, chúng tôi cảm nhận được sự yên tĩnh, hẻo lánh và yên bình, thế nhưng đây lại là hiện trường của một tội ác vừa nhẫn tâm vừa tàn ác- nơi Lena Zhang Harrap bị sát hại.
Ngày nay, nó là nơi người ta tưởng nhớ đến cuộc đời cô ấy. Tay vịn được quấn những chiếc khăn rằn nhiều màu sắc, giống như chiếc khăn Lena đeo hàng ngày. Trên thân cây treo những vỏ sò sơn màu với những thông điệp yêu thương từ gia đình và bạn bè:
“Beanz yêu quý. Mãi mãi yêu thương em."
"Mẹ nhớ con rất nhiều."
"Bố yêu con rất nhiều"
Đã gần ba năm trôi qua kể từ khi Lena bị sát hại tại đây nhưng mẹ cô, bà Su Harrap vẫn thường xuyên đến thăm. Đó là con đường mà con gái bà đi gần như hàng ngày. Harrap nói: “Tôi chỉ ước con bé không đi dạo vào ngày hôm đó”.
Vào ngày 22 tháng 9 năm 2021, cô gái Lena 27 tuổi dạo bước trên con đường đó và không bao giờ quay trở lại.
Dưới tán cây, chỉ cách đó vài mét, cô đã bị tấn công tình dục và bị giết – một cuộc tấn công kéo dài hai giờ. Tình tiết cụ thể rất dã man, mẹ cô gái vẫn không biết chúng.
Harrap nói: “Tôi biết trong thời gian đó con gái tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. “Và con bé đã để lại dấu hiệu đấu tranh cho cuộc sống của mình”.
Bà nói: “Tôi chợt nhận ra rằng hắn đã đưa con bé xuống vực sâu của địa ngục”. “Nghĩ đến đứa con gái của mình, hay bất kỳ cô gái nào đó xinh đẹp, ngây thơ và thật đáng yêu lại bị đưa đi xa đến thế và bị đưa đến nơi đó.”
'Chiến binh nhỏ của tôi'
Lena đã là một chiến binh kể từ ngày cô ấy được sinh ra.
Mẹ cô nói: “Tôi luôn gọi con là chiến binh nhỏ của mình, vì con đã chiến đấu để sống. “Con bé đã chiến đấu để sống sót.”
Lena Zhang sinh ra với hội chứng Down. Cha mẹ ruột của cô đã từ bỏ quyền nuôi con khi cô mới 5 ngày tuổi nhưng họ vẫn là một phần cuộc sống của cô. “Tôi chưa bao giờ hỏi họ lý do để con bé được nhận nuôi. Nhưng điều tôi biết là họ yêu con bé rất nhiều, đã và sẽ luôn như vậy,” Harrap nói.
Harrap và người chồng lúc bấy giờ là Martin đã quyết định nhận một đứa trẻ. “Chúng tôi cảm thấy như có rất nhiều trẻ em ngoài kia cần một mái ấm. Và chúng tôi chỉ cảm thấy rằng đó là điều chúng tôi muốn làm.
Harrap nói: “Chúng tôi không tìm kiếm một đứa bé và chúng tôi cũng không chủ đích tìm kiếm một người mắc Hội chứng Down”. Nhưng khi có cơ hội nhận nuôi Lena, họ đã nắm lấy nó.
“Đó là điều mà chúng tôi đã cam kết thực hiện.”
Tìm một gia đình chỉ là bước khởi đầu - Lena cần phẫu thuật để chữa trị một lỗ hở trong tim, nhưng những cơn viêm phổi liên tục khiến cô không thể chữa khỏi. Cô bé khi ấy đã phải nằm viện phần lớn trong hai năm đầu tiên và bị ngừng tim ba lần.
Mẹ cô lo sợ cô sẽ không qua khỏi. “Có những lúc tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục hay không. Tôi không biết liệu mình có thể giữ được con bé hay không, điều đó đã khiến tôi tan nát. Hoàn toàn xé nát tôi. Bởi vì chúng tôi yêu con bé rất nhiều. Chúng tôi yêu cô ấy ngay từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp bé,” cô nói. Nhưng Lena đã vượt qua những khó khăn ban đầu về sức khỏe, lớn lên cùng hai chị em Sarah và Sacha.
Harrap nói: “Ngay từ đầu, những đứa trẻ cũng đã yêu mến con bé. “Chúng biết rằng con bé có những nhu cầu đặc biệt và bằng cách nào đó, có vẻ như mặc dù hai đứa lớn nhất đôi khi đánh nhau và tranh cãi, giống như những anh em ruột thịt bình thường, nhưng chúng chưa bao giờ tranh cãi [với Lena] hay Lena tranh cãi với chúng.”
Chúng chăm sóc cô bé – và chúng phải làm vậy. Con bé vẫn gặp vấn đề về thị giác và khả năng giữ thăng bằng, ngoài ra còn chậm phát triển và chậm nói.
Lena rất nhạy cảm và nhận thức được khuyết tật của mình.
“Đôi khi con bé lo lắng rằng mình khác biệt. Nó nhận thấy điều đó và ngồi khóc”, Harrap nói. “Nhưng con gái tôi đã thể hiện một cá tính mạnh mẽ đáng kinh ngạc, và tôi có thể nói rằng con bé thực sự rất mạnh mẽ.”
Harrap đã làm việc chăm chỉ để nuôi dưỡng sự độc lập của con gái mình, với sự giúp đỡ từ các nhân viên hỗ trợ và các nhóm như Star Jam - một tổ chức từ thiện dành cho người khuyết tật Kiwi thể hiện bản thân thông qua âm nhạc và khiêu vũ. Harrap nói: “Tôi nhớ về niềm vui mà con gái tôi tìm thấy từ điều đó. “Họ chấp nhận lẫn nhau và kết nối theo cách khá tuyệt vời.”
Consuelo Rutherford là một nhân viên hỗ trợ đã biết Lena được bảy năm. Họ có chung niềm yêu thích làm đồ thủ công, nấu ăn và khiêu vũ. “Cô ấy rất ý thức rằng mình bị khuyết tật. Cô ấy biết điều đó,” Rutherford nói. “Nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy đó là một hạn chế. Cô ấy luôn rất tự tin và không có gì có thể ngăn cản cô ấy.”
'Tôi đã năn nỉ con bé đi cùng tôi ngày hôm đó'
'Chìa khóa cho thái độ sống độc lập đó là những chuyến đi bộ của Lena, điều rất quen thuộc với nhiều người trong cộng đồng ở núi Albert – mất khoảng hai giờ đi vòng lên Owairaka, núi Albert. Mẹ cô đã dạy cô cách tự đi và vượt qua nó một mình.
Harrap nói: “Tôi đảm bảo rằng tôi đã nghĩ đến mọi thứ, mọi thứ có thể để bảo vệ con gái mình, đảm bảo rằng con gái tôi được an toàn, nhưng không phải cách quá ôm ấp, quá bao bọc”. “Tôi muốn con bé sống thực sự. Và với tôi điều đó thực sự quan trọng.”
Vì vậy, gần ba năm trước, vào ngày 22 tháng 9, Lena đã tự mình đi dạo. Nhưng lần đó người mẹ đã cảm nhận được điều gì đó.
“Không hiểu vì lý do nào đó, tôi đã năn nỉ con bé – và tôi chưa bao giờ làm điều đó. Tôi đã năn nỉ con bé hãy để tôi cùng đi dạo vào ngày hôm đó,” Harrap nói. “Và con bé nói không.”
'Tôi cảm nhận rằng có điều gì đó rất không ổn'
Lena rời nhà vào sáng sớm hôm đó, lên đường đi bộ lên núi Mount Albert như thường lệ. Mẹ cô đã ra ngoài để làm một số việc vặt, nhưng khi về đến nhà thì căn nhà vắng lặng. Lena đã đi được hơn ba tiếng đồng hồ.
“Tôi bắt đầu hoảng sợ. Và tôi đã lái xe đến cả hai nơi mà con bé đã đi tìm kiếm,” Harrap nói.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc con bé bị sát hại, chỉ là bị thương hay bị đau ở đâu đó. Và chúng tôi cần phải tìm thấy con bé.”
Rutherford bắt đầu đi vòng quanh tây Auckland, nơi Lena thỉnh thoảng đi đến đó. Rutherford nói: “Tôi cảm nhận rằng có điều gì đó rất không ổn vì Lena sẽ không bao giờ đi đâu mà không liên lạc với mẹ cô ấy”.
Harrap đã gọi cảnh sát và cuộc tìm kiếm bắt đầu. “Đột nhiên bạn có thể nghe thấy tiếng trực thăng và cảnh sát có mặt ở đây. Và điều đó gây ra sự hoảng loạn khác cho tôi,” cô nói.
Lena được một người dân tìm thấy, thi thể của cô ấy trong bụi cây ngay bên đường. Gia đình cô sớm biết rằng cô không chỉ bị sát hại mà còn bị tấn công tình dục một cách dã man. Cuộc tấn công kéo dài kéo dài hai giờ, dưới bàn tay của kẻ giết cô Shamal Sharma.
“Chắc chắn con bé đã sợ hãi biết bao,” bà Harrap nói. “Không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta đang làm gì với con bé”.
“Nó giống như điều không thể tưởng tượng được. Giống như nghe điều gì đó từ một bộ phim,” cô nói.
“Sự thật là chuyện đó đã xảy ra với con gái tôi. Và ước gì điều đó đã xảy ra với mình – ước gì mình là người đi dạo ngày hôm đó. Ước gì tôi có mặt ở đó và có thể cứu được con bé”.
'Hắn ta chờ đợi để nhắm mục tiêu vào ai đó'
Chỉ 24 giờ trước đó, kẻ giết Lena đã nhắm vào một nạn nhân khác.
Lúc bấy giờ, Auckland đang thiết lập mức cảnh báo Covid cấp độ bốn và Tejal Acharya bị sốt cabin (hội chứng xuất hiện khi ai đó bị kẹt quá lâu trong một nơi nào đó).
“Tôi thấy hơi khó chịu,” Acharya nói. “Đặc biệt là trong thời gian phong tỏa nếu tôi không chạy.”
Khoảng hơn 6 giờ sáng, Acharya lên đường tới tây Auckland để chạy một vòng 8 km.
Cô đã đi được nửa đường và đang trên đường về nhà thì một chiếc ô tô màu trắng đỗ bên cạnh cô. Người đàn ông cầm lái là Sharma, nhờ cô chỉ cách đi đến đường Tudor.
“Và tôi không biết đường Tudor ở đâu,” cô nói. “Và tôi cũng nghĩ hiện đang có lệnh phong tỏa cấp bốn nếu bạn không biết mình sẽ đi đâu thì bạn không nên đến đó”.
“Tôi đoán là anh ta sử dụng ma túy hoặc đang tìm kiếm ma túy. Và tôi thực sự không nghĩ nó liên quan gì đến tôi vào thời điểm đó.”
Rối nhanh chóng, cô nhận ra có một điều gì đó còn độc ác hơn. Sharma đã theo dõi cô trong 20 phút, vượt đèn đỏ và lái xe thất thường. Anh lái xe ra khỏi đường, đâm thẳng vào cô. Cô tránh được và bỏ chạy thục mạng.
Acharya nói: “Tôi tin rằng nếu anh ta đang muốn nhắm vào ai đó, một người phụ nữ không thể thoát khỏi anh ta”.
Giống như Lena, cô ấy cũng yếu đuối. Cô ấy đã bị thương ở mắt cá chân một tuần trước đó và đang chạy với tình trạng khập khiễng.
“Và khi tôi biết rằng 24 giờ sau khi ai đó theo dõi mình và nghĩ rằng hắn sẽ giết mình, hắn đã sát hại người khác – điều đó thật là kinh khủng.”
24 giờ đó có tác động lâu dài.
Acharya nói: “Đó là cảm giác tội lỗi của người sống sót. “Có cảm giác rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu đó là tôi thay vì Lena. Có lẽ nếu là tôi thì sẽ bớt buồn hơn rất nhiều.”
Cô rất lo lắng khi gặp mẹ của Lena. “Tôi lo lắng rằng bà ấy có thể đổ lỗi cho tôi vì nếu tôi có mặt ở đó thì có lẽ con bà đã không gặp nạn” cô nói.
Họ gặp nhau lần đầu tiên trước khi Sharma bị kết án. Harrap có một tin nhắn cho Acharya.
“Lena không muốn cô ấy chết đâu” Harrap nói, “Con bé sẽ không muốn cô gái ấy chết thay cho mình. Bất kỳ ai quen biết Lena sẽ hiểu. Và tôi đã nói rằng Lena muốn cháu có một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc”.
Acharya và Harrap cùng nhau bước vào tòa án, tay trong tay.
Di sản của Lena
Sharma bị kết án tù chung thân, ít nhất 19 năm rưỡi trước khi được ân xá.
Mẹ của Lena cũng có một tin nhắn dành cho hắn ta – một lá thư có chủ đề đáng chú ý.
Harrap viết: “Tôi biết Lena lẽ ra đã tha thứ cho cậu rồi, vì con bé có trái tim nhân hậu nhất và đức tin dành cho Chúa Giê-su”.
“Mặc dù hành động của cậu đã khiến trái tim tôi tan nát, nhưng tôi cũng chọn cách tha thứ.”
Harrap tìm thấy niềm an ủi trong đức tin và sự tha thứ.
“Tôi nghĩ những gì hắn ta làm là xấu xa. Không có cách nào khác để mô tả nó. Thật là xấu xa,” cô nói.
Harrap đã tìm ra cách giải quyết cách kết thúc cuộc đời của con gái mình.
“Tôi biết nơi tồi tệ nhất trong cuộc đời con bé cũng là nơi tuyệt vời nhất. Đó là nơi con bé nhìn thấy Chúa Giêsu, nơi con bé được chữa lành. Và nơi con bé được đưa về nhà để ở bên Ngài.”
Harrap và Acharya thỉnh thoảng cùng nhau đi bộ đến nơi đã lấy đi mạng sống của Lena.
Một ngày cuối tháng Tư, Sunday cùng ngồi với họ trên chiếc ghế dài ở đầu con đường.
Harrap nói: “Lena có cách kết nối mọi người”.
“Chắc chắn rồi,” Acharya nói. “Cháu rất vui vì chúng ta được ở bên nhau.”
Nó không còn là hiện trường vụ án nữa mà là nơi phản ánh - một tượng đài về cuộc đời và di sản của Lena.
“Con gái tôi không để nỗi sợ hãi cản đường mình. Con bé là như thế đấy. Và con bé đã sống,” Harrap nói. “Và tôi muốn mọi người thấy rằng… những đứa trẻ như Lena hoàn toàn có thể làm phong phú thêm cuộc sống của bạn.”
Theo 1news.co.nz – Duong Nguyen