NGUỒN: 1NEWS/ISTOCK.COM |
Hầu hết những mùa hè thời điểm tuổi đôi mươi tôi đều không thể phân biệt được với nhau. Nào là uống bia trên hiên những căn hộ tồi tàn, nào là làm nhiều công việc khác nhau với mức lương tối thiểu, hay đón giao thừa tại một lễ hội âm nhạc nào đó, trong một căn lều chắc chắn sẽ oi bức hoặc ngập nước. Những năm tháng đó khá mờ nhạt trong tâm trí vì sự thiếu thốn và không có quá nhiều niềm vui. Tôi đã không làm được gì lớn lao.
Đến cuối thập kỷ đó, mọi người xung quanh tôi bắt đầu làm những việc có ý nghĩa to lớn. Đưa ra những quyết định, những quyết định đúng đắn, những quyết định mà xã hội bảo chúng ta nên đưa ra. Kết hôn, lựa chọn công việc ổn định và hợp lý, mua nhà ở những khu vực mới phát triển. Thế nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng nghĩ về bất kỳ điều gì trong số đó, tôi quan tâm nhiều hơn đến việc thử và thất bại trong việc khôi phục lại tủ quần áo của Carrie Bradshaw tại Save Mart và thức suốt đêm để nhảy theo Drum n Bass (đó là những năm 2000).
Thế rồi, vào một mùa hè, bất ngờ, bạn trai tôi cầu hôn. Chúng tôi đã ở bên nhau hơn một thập kỷ nên mọi chuyện không hoàn toàn bất ngờ, nhưng chúng tôi chưa thảo luận về điều đó và tôi không biết điều đó sẽ đến. Lời cầu hôn thật ngọt ngào; chúng tôi có món cá và khoai tây chiên, rượu sâm panh và một chiếc nhẫn tuyệt đẹp, ở một vị trí nhìn ra biển. Tôi nói có, và thực lòng như vậy, bởi vì tôi yêu anh ấy. Và kết hôn là điều nên làm.
Vài tuần sau, chúng tôi thực hiện kỳ nghỉ đã lên kế hoạch từ lâu. Tám tuần đi phượt qua Việt Nam, Lào và Campuchia, chuyến đi dài nhất chúng tôi từng đi cùng nhau. Chúng tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá (tôi nghĩ mỗi người khoảng năm nghìn đô la, bao gồm cả vé máy bay) và chúng tôi lên đường, cảm giác lâng lâng vì tất cả những điều này thật lãng mạn.
Chúng tôi đã có một trải nghiệm thú vị – tham quan các ngôi đền và thơ thẩn trên bãi biển vào ban ngày, nốc hết 50 xu bia vào ban đêm – Những tờ giấy trong quyển Lonely Planet của chúng tôi đã bị bong ra vì đã sử dụng quá nhiều. Chúng tôi đến những địa điểm từ nổi tiếng nhất đến những khu ổ chuột, và những lần bụng kêu lên vì đói, những lần rẽ sai và lạc đường, những lần trễ xe buýt. Nó đã diễn ra như vậy cho đến khi chúng tôi thử thảo luận về đám cưới. Sau đó thì chúng tôi cãi nhau giống như những con mèo giận dữ.
Danh sách khách mời. Địa điểm. Bộ vest và váy trắng? Đầy rắc rối, khó hiểu, không và chắc chắn là không. Không đời nào!
Ngân sách. Ôi chúa ơi, ngân sách. Một chiếc bánh bao nhiêu tiền? Điều đáng lo ngại là bạn trai tôi tiết lộ rằng anh ấy ghét bánh ngọt. Ai lại đi ghét bánh ngọt? Có lẽ chúng có thể tổ chức đám cưới với chi phí rẻ trong khu vườn trong căn hộ của chúng tôi. Chúng tôi sẽ phải cắt cỏ. Chúng tôi có thể bỏ trốn được không? Liệu có ai nói chuyện với chúng tôi lần nữa nếu chúng tôi làm vậy không?
Căng thẳng, bất đồng, quay mặt đi và không có những lời chúc ngủ ngon. Những chuyến xe buýt dài trong im lặng và những bữa tối ồn ào giận dữ. Một ngày nọ, chúng tôi có cuộc tranh luận về đám cưới tại một khu chợ hàng thiết kế ở Siem Reap, kết thúc bằng việc tôi đi xuống đường và chỉ dừng lại vì hết đường để đi tiếp. Tôi ngồi dưới một gốc cây to râm mát, sôi sục vì cảm thấy thật vô lý khi anh ấy cho là tôi nên mời tất cả những người đã từng mời chúng tôi đến dự đám cưới của họ. Sau đó, một con dơi bay vào tóc tôi.
Nó tiếp tục trong nhiều tuần. Mỗi lần chúng tôi bắt đầu nói về đám cưới, chúng tôi lại tranh cãi. Mỗi lần chúng tôi ngừng nói về đám cưới, chúng tôi lại có khoảng thời gian vui vẻ. Cuối cùng chúng tôi bắt đầu tránh chủ đề này. Tôi cho là chúng tôi sẽ bàn luận về vấn đề này vào một ngày khác.
Sau đó chúng tôi đã đến điểm dừng cuối cùng. Tại Đảo Phú Quốc, chỉ có hai nhà hàng nhỏ, một số ít nhà gỗ trên bãi biển và không có wifi ở bất cứ đâu (hiện tại đã không còn như vậy nữa). Chúng tôi khởi hành trên chiếc xe tay ga của mình để đi xem vượn vào buổi sáng, rồi bị lạc và phải trao đổi với ai đó vài lít xăng để về nhà ngay trong đêm. Tôi không nhớ đã gặp một khách du lịch nào khác trong nhiều ngày. Chúng tôi hầu như không phải là Hillary và Tenzing, nhưng hóa ra đó là một trong những cuộc phiêu lưu bất ngờ, thực sự thú vị mà bạn vẫn có thể có trước khi mọi thứ đều có thể được Google thực hiện.
Ngồi trên bãi biển vào đêm cuối cùng, cả hai chúng tôi đều cảm thấy thay đổi theo cách nào đó. Gần gũi hơn, vững vàng hơn, chắc chắn hơn rằng chúng tôi đã sẵn sàng làm những việc lớn lao, có kết quả. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không thể đồng ý về một khía cạnh duy nhất đó là đám cưới. Điều này thật là buồn cười.
Thế thì việc có con thì sao?
Một người trong chúng tôi đã đề xuất điều đó, tôi không thể nhớ là ai. Nhưng chúng tôi nhìn nhau và đồng ý ngay lập tức. Tốn kém, căng thẳng, dễ dàng rắc rối? Chắc chắn. Nhưng đó là điều chúng tôi muốn làm.
Tất nhiên, việc chọn sinh con đó là một quyết định thay đổi cuộc đời, giống như nó dành cho tất cả những ai đủ may mắn có được tiếng nói trong những điều như vậy. Nhưng nhìn lại, việc lựa chọn làm điều đó trước khi kết hôn, mua nhà, hoặc có một công việc ổn định, hợp lý mới là điều thực sự thay đổi tôi. Nó có vẻ không quá cấp tiến nhưng nó cho tôi thấy rằng tôi có thể làm mọi việc theo cách riêng của mình, tin tưởng vào những cảm xúc sâu sắc đó và không lo lắng về những gì người khác đang làm. Đó thực sự là những điều đơn giản nhưng theo thời gian trôi qua, tôi nhận thấy rằng đó là những bài học tuyệt vời trong cuộc đời tôi.
Câu chuyện này (cho đến nay) có một kết thúc có hậu, dù không có gì nổi bật. Chúng tôi vẫn ở bên nhau sau 26 năm, chưa kết hôn, có hai đứa con và một con chó. Chúng tôi vẫn chưa có việc làm ổn định, hợp lý; chúng tôi có một khoản thế chấp cho một ngôi nhà ở ngoại ô. Chúng tôi nói về đủ thứ chuyện và phần lớn là đồng ý. Tuy nhiên, cho đến ngày nay, chúng ta vẫn không thảo luận về đám cưới. Có một số điều tốt hơn hết là đừng nói ra.
Theo 1news.co.nz - Duong Nguyen