Một tập bản thảo đã được gửi đến Auckland trong một hộp bằng bìa cứng, khơi nguồn cho một dự án viết lách độc đáo giữa hai thiên tài sáng tạo đằng sau bộ phim bom tấn đầu tiên của New Zealand “Tạm biệt Pork Pie”.
Đó là vào cuối những năm 1970, khi Ian Mune đang sống ở Devonport còn Geoff Murphy ở Waimarama.
"Geoffrey nắm lấy tôi và nói, 'Chúng tôi đang viết một câu chuyện ở đây, anh có thể xem qua nó không? Anh không cần đánh giá nó có hay không, chỉ cần anh cho biết nó có đáng để tiếp tục nữa không thôi’”
Mune đồng ý và nhận được một bưu kiện qua đường bưu điện.
“Anh ấy gửi cho tôi một hộp đầy những tờ giấy trong đó anh ấy và [những người khác] đã thực hiện tất cả các pha mạo hiểm mà họ có trước khi họ thực sự có một câu chuyện,” anh nói.
"Họ đã thực hiện các pha nguy hiểm một cách tuyệt đối chi tiết. Dù sao, tôi đã quay lại gặp Geoffrey sau khi cày nát chiếc hộp đầy giấy này và nói, 'Với tôi, tất cả những gì anh cần là một câu chuyện và một vài nhân vật thôi.'
“Anh ấy nói ‘Nhưng anh có nghĩ nó đáng để tiếp tục không?' Tôi đã nói, 'Chắc chắn rồi'."
Họ đồng viết kịch bản, gửi nó qua lại bằng đường bưu điện để xác định cốt truyện và thể loại - một bộ phim hài hành động.
Mune nói” Tôi đã lấy cốt truyện mà anh ấy có rồi viết ra và phát triển các nhân vật”
Trong phim “tạm biệt Pork Pie”, Gerry thuê một chiếc xe mini màu vàng ở Kaitaia sau đó đi về phía nam, gặp John, người muốn đến Invercargill sau khi chuyện tình đổ vỡ, và họ đón thêm một người xin quá giang, Shirl. Trên đường đi, họ thu hút sự chú ý của cảnh sát vì vi phạm pháp luật và bị truy đuổi khi lái xe, khiến giới truyền thông phát cuồng.
Nam diễn viên, nhà văn và đạo diễn Ian Mune, người từng đạt nhiều giải thưởng trong suốt 40 năm sự nghiệp của mình đã góp phần đưa những câu chuyện tại đất nước New Zealand lên sân khấu và màn ảnh, và nằm trong danh sách những người được vinh danh trong năm mới (New Rear Honours).
Mune đang được vinh danh là Hiệp sĩ đồng hành của Huân chương khen thưởng New Zealand, vì đã phục vụ cho điện ảnh, truyền hình và sân khấu.
Ông là đồng tác giả của các tác phẩm như Sleeping Dogs (1977) và Goodbye Pork Pie (1981) và đạo diễn của Came a Hot Friday (1984), bộ phim truyền hình dành cho tuổi mới lớn End of the Golden Weather (1991), The Whole of the Moon (1997) và phần tiếp theo của Once Were Warriors, What Becomes of the Broken Hearted (1999)
Năm nay đã 82 tuổi, Hiệp sĩ Ian được công nhận là người tiên phong đã phát triển ngành sân khấu và điện ảnh thành những ngành nghề khả thi ở New Zealand.
"Là một người New Zealand trong lĩnh vực diễn xuất kể chuyện, đặc biệt là vào thời điểm tôi tham gia, từ đầu những năm 60 cho đến nay."
Vào thời điểm đó, sân khấu là công việc chính của anh.
"Tất cả các diễn viên mà tôi biết đều làm việc trên sân khấu, và nếu có thể xuất hiện trên chương trình truyền hình dù chỉ một chút thôi thì đó là một điều hết sức tuyệt vời, bạn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Một bộ phim ư, đó thực sự là một điều hiếm - nhưng nếu bạn có vai diễn dù nhỏ trong một bộ phim, thì điều này trên cả tuyệt vời”
"Cơ bản công việc của bạn là diễn ở nhà hát"
Năm 1976, bộ phim truyền hình dài tập do ông đồng sáng tác, Winners & Losers, thành công trên màn ảnh nhỏ và ông trở về sau chuyến đi nước ngoài để bán bản quyền chương trình này và nhận ra rằng mình đã mất việc.
“Khi trở về, tôi nợ nần chồng chất, nhưng lúc đó ở nhà hát Mercury đã không có chỗ đứng cụ thể nào cho tôi. Tôi phải tìm việc khác để làm, nên đó là lúc tôi ngồi lại với Arthur Baysting và viết Sleeping Dogs."
Diễn viên Ian cũng từng đóng vai chính trong bộ phim ly kỳ chính trị và phim hành động.
“Luyện tập khả năng nhảy từ ngựa này sang ngựa khác thực sự là cách duy nhất tôi có thể tồn tại trong ngành này, nếu không tôi sẽ phải đi kiếm việc làm ở đâu đó, và trời ạ, tôi đã không có việc làm kể từ khi tôi khoảng 20 tuổi. Tôi nghĩ ở tuổi 25, tôi sẽ thất nghiệp."
Anh ấy nói rằng anh ấy không phù hợp với thói quen làm việc đều đặn từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
"Với một bộ phim mà bạn chỉ đến diễn khi được gọi, có thể là sáu giờ sáng hoặc có thể là bốn giờ chiều. Bạn không bao giờ đi muộn, bạn luôn đúng giờ nhưng luôn luôn là những thời điểm khác nhau."
Sản xuất bộ phim Tạm biệt Pork Pie
Số tiền thu nhập tại công ty Nhà hát Mercury là nguồn chính của anh khi anh đồng sáng tác “Tạm biệt Pork Pie” trong 6 tháng trời trao đổi kịch bản qua lại thông qua đường bưu điện.
“Rồi chúng tôi nói, 'Chúng ta đã có khá nhiều thứ ở đây rồi, tại sao chúng ta không đi xem các địa điểm nhỉ?' Thế là chúng tôi lên xe và khởi hành đến Kaitaia.”
Ông và Geoff Murphy đã lái xe đến Wellington, bắt chuyến phà qua eo biển Cook sau đó nhảy lên một chuyến tàu chở hàng dọc theo bờ biển Kaikōura, cuối cùng đến được Invercargill.
"Xuyên suốt chặng đường, chúng tôi sẽ nhìn và nói, 'Này, đó là một nơi tuyệt vời, nếu xe dừng ở đây thì họ có thể vào quán cà phê này và tự uống một tách cà phê... đây có thể là một nơi hợp lý để cảnh sát lái moto đến gặp họ" Ngài Ian nói.
"Giống như chúng ta thường xây dựng một câu chuyện dựa trên nhân vật và lời kể, chúng tôi xây dựng câu chuyện dựa trên nhân vật, lời kể, địa điểm và các pha hành động mạo hiểm. Vì vậy, đó là một trải nghiệm khác khác vô cùng thú vị."
Bộ phim là một thành công tại phòng vé.
Sir Ian nói: “Geoff đưa ra phỏng đoán rằng mọi người sẽ nhìn vào nó và nói, 'Nhìn này, nhìn này, tôi biết nơi đó ở đó' và hy vọng điều đó sẽ thu hút mọi người đi theo”.
"Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một bộ phim đưa chúng tôi từ North Cape đến Bluff."
Là một diễn viên với hơn 70 vai diễn trên màn ảnh cho đến nay, ngài Ian tiếp tục tham gia nhiều tác phẩm điện ảnh, truyền hình và sân khấu, gần đây nhất là trong loạt phim ngắn The Pact (2021).
“Những điều tôi làm lâu nay chính là những điều tôi đam mê. Từ việc làm diễn viên, đến đạo diễn hay viết lách thì tôi đều dành tâm huyết để hoàn thành”
"Đó là một điều gì đó rất đặc trưng của người New Zealand, đảm nhận nhiều vị trí để hoàn thành công việc tốt nhất”
Loạt phim ngắn Hiệp ước (The Pact) tập trung vào cái chết êm dịu, nội dung phim nói về một cặp vợ chồng già lập một hiệp ước tự sát.
Ngài Ian cho biết cái chết đã trở thành chủ đề thường xuyên trong các tác phẩm gần đây của ông.
"Trong 7 đến 8 năm qua, tôi đã thực hiện nhiều cảnh chết chóc hơn cả sự nghiệp diễn xuất của mình. Và tôi cũng đã đóng vai những người mắc bệnh Alzheimer. Ở tuổi của tôi, vai diễn hoàn toàn phù hợp."
Mặc dù vậy, đó là một yếu tố diễn xuất khác mà anh ấy yêu thích.
"Hai lần đó là những cái chết trong truyện tranh. Nhưng dù sao cũng là những cái chết. Một vài trong số đó thật bi thảm. Một cặp khác ở ngoài sân khấu, nhưng tôi vẫn “chết “vì hạ màn. Đó chỉ là cách kết thúc thôi mà."
Từ màn ảnh đến tranh Canvas
Ngài Ian dạy diễn xuất và được kết nối với các thế hệ diễn viên mới với tư cách là Người bảo trợ của Chương trình Diễn viên từ năm 2012. Nhưng giờ đây, một môn nghệ thuật khác đang thu hút sự quan tâm của ông.
"Tôi đang thực hiện một số công việc diễn xuất và phần thời gian còn lại của tôi là vẽ tranh."
Khi ông đang vẽ tranh phong cảnh từ một bức ảnh chụp trong chuyến đi đến Châu Âu thì ông nhận ra tâm trí và tình cảm mình đang đặt ở đâu.
Ông nói: “Khi tôi đang vẽ nửa chừng thì bất chợt nhận ra rằng những ngọn đồi mà tôi đang đặt ở hậu cảnh là những ngọn đồi của New Zealand”.
"Tôi đã khá chật vật để hoàn thiện bức tranh và tôi nghĩ, ‘Đúng rồi, tôi sẽ không vẽ tất cả những thứ xa lạ từ nước ngoài này, tôi sẽ vẽ tranh như những gì tôi đã làm với phim của mình và kể những câu chuyện về New Zealand."
Danh hiệu và giải thưởng của Ngài Ian Mune
- Giải thưởng Huyền thoại Truyền hình New Zealand, 2021
- Giải thưởng Rudall Hayward cho việc làm phim, 2000
- Sĩ quan của Huân chương Đế quốc Anh, năm mới 1991
Theo rnz.co.nz – Duong Nguyen